Buồn ơi ta chào mi!

Buồn ơi ta chào mi!
Nỗi buồn là cái không ăn được, không đo đếm được, nhưng có thể cảm nhận được. Có những nỗi buồn được con người ca ngợi,cũng có những nỗi buồn bị người đời rẻ rúng. 

Nỗi buồn xuất hiện khi có sự tương tác giữa môi trường với nội tâm,đôi khi cũng có những nỗi buồn vu vơ, nhè nhẹ kiểu nhà thơ Xuân Diệu: "Hôm  nay trời nhẹ lên cao/ Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn". 

Buồn ơi ta chào mi!

Hôm nay tôi cũng buồn, dĩ nhiên không may mắn được buồn cái buồn vu vơ của ông Xuân Diệu kia. Cả một tuần qua mọi chuyện xui xẻo đều đổ hết lên đầu như thể tôi là một kẻ tội đồ không thể tha thứ, vì thế nếu bảo tôi vẫn vui vẻ mà sống được có lẽ hoặc trái tim tôi đúc bằng sắt thép, hoặc tôi là kẻ nói dối, kẻ giả tạo kinh hoàng. Tôi luôn luôn đi học muộn dù dậy từ trước nửa tiếng đồng hồ. Làm gì cũng lỗi, cũng hỏng, cũng không được chấp nhận. Đã có lúc, gần như tôi không thể đứng lên, tưởng mình không thể tiếp tục được nữa. Nỗi buồn trở thành bạn đồng hành. Còn nụ cười dường như là một món quà quá xa xỉ.
Nhưng lâu ngày chơi với nỗi buồn tôi cũng dần quen, dần hiểu tính nết của nó và không còn thấy bức bối với nó như những ngày đầu nữa. Đôi lúc cũng cảm thấy thương nó, yêu nó mà ghê nó, muốn xa nó,
Tôi nhận ra được nhiều điều và rút ra được nhiều bài học...
Có những nỗi buồn xuất phát từ việc ai đó bỏ rơi bạn, có những nỗi buồn bắt đầu từ sự không hiểu nhau, nói gọn lại là hiểu nhầm. Bạn biết đấy, không phải cuộc đời lúc nào cũng công bằng nên không phải bao giờ sống trên cuộc đời cũng vui. Kể ra nếu tin theo mấy quyển sách nói: hãy biến mỗi ngày của bạn thành một ngày vui, thì hẳn cuộc đời sẽ nhạt nhẽo lắm. Không phải sách sai, mà là do cuộc đờii diễn ra không phải lúc nào cũng như lý thuyết. Vì cuộc đời là cuộc đời. Sống trong cuộc đời, dù muốn hay không thì nỗi buồn vẫn đến, để một ngày kia, khi cầu vồng lên sau cơn bão, nắng lại về và rực rỡ hơn ngày nắng đi. Cuộc đời sẽ thôi bế tắc.
Vì vậy, nếu hôm nay bạn  đang giao du với nỗi buồn, đau đớn hơn là bị nỗi buồn "bỏ tù", thì  cũng đừng tuyệt vọng quá như Sơn Trịnh, hãy đối mặt với nó, tán gẫu với nó, thay vì chạy trốn nó. Bởi suy cho cùng, trong những lúc bi đát nhất của cuộc đời, ngoài nỗi buồn ra, không có ai tận tâm và chung thành hơn cả. Và vì thế, hãy cứ buồn đi, buồn theo cách của riêng bạn. Nhưng chỉ buồn có giới hạn thôi nhé, vì mọi thứ "quá" chưa bao giờ là tốt mà. Nếu không muốn những tháng ngày sau đó là chuỗi những ngày dài nỗi buồn nối tiếp nỗi buồn, nếu không muốn bản thân bị cho là tự kỉ giai đoạn cuối, thì hãy dừng nỗi buồn ấy lại khi thích hợp. Cuộc đời vẫn có những điều tốt đẹp hơn đang chờ đón bạn. Và cả tôi nữa.

Buồn ơi ta chào mi!

Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, vấn đề chỉ là bạn có muốn giải quyết nó hay không   mà thôi. Nỗi buồn cũng không ngoại lệ. Lúc buồn, cũng cần được giải quyết. Thử giải quyết nó bằng cách loanh quanh đây đó một vòng, gặp đôi ba người bạn tán gẫu, làm một việc làm mình muốn như  ăn một móm ăn mình thích, mua một bộ đồ mình ưng, viết một cái note thật dài xả bực, rồi xóa đi, cho cát bụi i trở về với cát bụ,i, hay đơn giản chỉ là vào nhà vệ sinh, chốt chặt cửa và hét lên: BUỒN ƠI CHÀO MI. Mình nghĩ hiệu quả sẽ rất rõ rệt đấy. Niềm vui sẽ chỉ mỉm cười khi bạn mỉm cười với nó thôi. Tin tớ đi, tớ đã cười HAI lần với nó rồi.
Tags: Tâm sự - tản văn

Đang xem: Buồn ơi ta chào mi!

Bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên