Chú rể 15 tuổi - Vì tin nó nên tôi yêu em (P5)

Chú rể 15 tuổi - Vì tin nó nên tôi yêu em (P5)
Sau một buổi sáng thật sớm đi lấy thông tin, Dương cùng mấy anh em trong tổ nghiệp vụ về đến đài truyền hình thì ngồi bơ phờ mỗi người một kiểu, tự tìm cho mình địa điểm đẹp để đánh tiếp giấc ngủ dang dở trong khi chờ đợi tổ trưởng vào báo cáo thông tin cho tổng biên tập. Dương cũng định thế nhưng vừa thiu thiu ngủ thì mấy cô bạn ở tổ nghiệp vụ khác đã kêu cô dậy đi ăn sáng. Dương không tiện từ chối nên theo sau.



Trong khi mọi người ăn uống và tám thì Dương đang hạnh phúc khi lạc đến một thế giới khác. Ống hút trong miệng mà mắt cô thì nhắm tịt.

-Trông bộ dạng cậu kìa. 

-Con gái mà vào tổ xã hội làm gì không biết! Tổ đó chỉ dành cho đàn ông thôi.

Dương đánh thức, lại nghe những lời khuyên quen thuộc, cô chỉ cười.

-Làm việc bất kể ngày đêm mà. Hay cậu xin qua tổ nghệ thuật của tớ đi, nghe nói đang thiếu một chân đó.

Dương cảm ơn cô bạn nhưng cô không thấy vất vả lắm đâu nên mọi người đừng lo lắng. Dương nói hôm nay cô sẽ chiêu đãi mọi người để họ vui vẻ chuyển sang đề tài khác mà tám tiếp. Dương không cần làm chuyện đó thì họ cũng đã có chuyện khác hay ho hơn rồi. Dương nhìn theo cái hất mắt của một cô gái, quay ngược lại và Dương trông thấy Nguyệt.

-Nhìn cô ta kìa. Đi làm chứ có phải biểu diễn thời trang đâu.

-Trời cái áo đó đắt lắm à nha.

-Ra vẻ.

Dương chưa từng nói chuyện với Nguyệt nhưng ngày nào cô cũng được cập nhật thông tin từ những cô bạn đồng nghiệp. Đủ mọi chuyện từ quần áo, những mối quan hệ, thái độ cư xử của Nguyệt luôn bị những người này xào đi nấu lại. Dương không bận tâm lắm nhưng ai hỏi thì cô chỉ cười cười, không đồng tình cũng như phản đối. Dương không thích nói về người khác sau lưng, nhất là với một phóng viên điều quan trọng là giữ cho mình sự khách quan, không định kiến, đến khi những thông tin được chứng thực thì mới được phép kể với người khác. Thật may anh tổ trưởng gọi điện bảo Dương quay lên. Dương chào mọi người rồi chạy vội đi.


*************

Dương chạy vội vào thang máy, cô có chút giật mình khi thấy Nguyệt đứng đó. Nguyệt chỉ cười dịu dàng và hỏi cô lên tầng mấy. Dương và Nguyệt đứng yên, không biết Nguyệt thế nào chứ Dương thì hơi hồi hộp, nhất là khi nhớ lại mấy chuyện nói sau lưng của hội nữ công sở.

-Bạn là Dương, tổ xã hội phải không?

Dương giật mình, cô định nói gì tử tế hơn nhưng rồi chỉ ậm ừ.

-Mấy anh trong tổ khen cậu giữ lắm đó.

Dương gãi gãi đầu, cô vừa thấy vui, vừa thấy ngượng.

-Mấy ảnh nói giỡn thôi. Mà mấy ảnh cũng khen cậu giữ lắm.

-Xinh đẹp phải không?

Dương trót trả lời ừ một cách thành thật, nhưng nghĩ lại cô thấy mình thật ngốc. Nguyệt có vẻ không thích được khen như thế. Dương định đính chính lại nhưng thang máy đã mở cửa, Nguyệt cười chào Dương rồi bước ra. Dương cốc vào đầu mình một cái tự thưởng cho khả năng nói chuyện có duyên của mình.


***************************

Nhóm trưởng phổ biến một vấn đề mới và rất quan trọng.

-Đây là vấn đề liên quan đến quốc gia và thông tin này rò rỉ từ phía nước ngoài. Tuy nhiên chuyện này đã đến tay các tòa báo khác nên mọi người cần cố gắng tích cực hơn bình thường. Tổ sẽ được chia làm hai, một nắm các tin tức từ ngoài nước và một theo sát hoạt động trong nước để khi thông tin được phép phổ biến thì chúng ta phải là người đầu tiên.

-Quan trọng vậy?

-Là chuyện gì hả xếp ?

-Vấn đề vũ khí quốc phòng.

Không khí bắt đầu căng thẳng, chuyện này không thể đùa nữa, không phải là một vụ án, không phải là vấn đề tham nhũng, ma túy, đánh nhau.

-Liên quan đến chính phủ ?

-Đúng vậy. Nhưng theo thông tin báo cáo thì mấu chốt nằm ở một người khá trẻ. Cậu ta là người Việt và là một thiên tài.

Nghe đến hai chữ thiên tài đột nhiên Dương cười buồn, nó làm cô nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.

-Sẽ có nhiều tổ chức lao vào vấn đề này, có thể có nguy hiểm. Nên tôi sẽ không ép tất cả mọi người tham gia, mọi người có quyền lựa chọn. Ai ở lại sẽ được phổ biến rõ hơn.

Một vài người suy nghĩ cân nhắc, một vài người đi và tất nhiên Dương ở lại.

-Tốt, vẫn may là tổ chúng ta có nhiều nhân nhiệt tình. Mọi người lắng nghe thật kỹ đây.

Nhóm trưởng kéo ghế và bắt đầu tắt điện, máy chiếu được bật lên. Dương giật mình đứng bật dậy. Cô nhận ra khuôn mặt quen thuộc đang được giới thiệu trên màn hình. Mọi người nhìn Dương, cô lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống lại. Tổ trưởng trình bày tiếp.

-Theo thông tin thì người được xem là thiên tài này được chính phủ hổ trợ hoạt động ở nước ngoài. Ngày mai anh ta sẽ về nước và mang theo bí mật quốc gia. 

Tổ trưởng ngừng một lúc rồi bắt đầu nói tiếp.

-Anh ta tên Hoàng Phong Quang.

Một cái tên chẳng xa lạ gì với Dương, nếu cô nói đã từng được người này thích thì sẽ là một chuyện đùa rất vui cho mọi người. Cô lắng nghe chăm chú vì những gì cô biết về anh và con người thật của anh rõ ràng rất khác.

-Hoàng Phong Quang từng được biết đến như một thiên tài trên sàn chứng khoán khi chỉ mới 17 tuổi. Là con trai cả của chủ tích tập đoàn dầu khí lớn nhất Việt Nam. Anh được đưa sang Mỹ với lý do du học và đạt được nhiều thành tích nổi trội mà ở độ tuổi anh không dễ gì có được. Chính phủ đã tài trợ cho nghiên cứu này đồng thời đưa anh ta về nước để tiện bảo vệ.

Dương không thể ngờ Quang là người như thế, anh quá đẹp trai, điều đó dễ dàng che dấu tất cả những ưu điểm khác của anh. Giờ nghĩ lại Dương thấy mình khá nông cạn, cô chỉ chú tâm vào nét mặt anh, sự ấm áp và nụ cười cuốn hút mà quên mất ai từng tìm ra mình, ai từng an ủi cô, ai từng dễ dàng tha thứ, giúp đỡ cô. Anh rõ ràng là một chàng trai tốt và hoàn hảo.

-Nhưng chuyện này chúng ta tham gia có ổn không. Chắc chắn sẽ có rào cản từ phía chính phủ.

-Trước đây là thế nhưng giờ thì đã khác. Tình hình an ninh thế giới đang biến động rất phức tạp, hệ thống các đảo và quần đảo của chúng ta vẫn còn là vấn đề nóng. Chính phủ quyết định sẽ thông báo loại vũ khí mới này và liên kết thêm một vài nước để giữ vững an ninh.

-Loại vũ khí này có nguy hiểm không ?

-Đây là vấn đề chúng ta sẽ phải khai thác. Đằng nào cũng sẽ lộ chỉ là chúng ta cần là người đầu tiên có được thông tin... Ai còn thắc mắc gì khác không ?

Không có câu hỏi thêm tổ trưởng nói tiếp.

-Ngày mai Việt và Dương sẽ trực tiếp ra sân bay tiếp cận nhân vật. Báo trước có rất nhiều tổ chức tham gia nên hai người sẽ vất vả đó. Nếu không có thắc mắc thì giải tán ở đây.

Đèn được bật lên, mọi người khẩn trương đứng dậy chuẩn bị công việc còn Dương thì vẫn ngồi im. Cô thấy mọi chuyện thật hay ho, những sợi dây liên kết từ quá khứ vẫn bám chặt tương lai, cứ như định mệnh sắp đặt một cách cố ý. Cô sợ phải đối mặt lần nữa, cô sợ sẽ phải chịu thêm nỗi đau tương tự. Giá như biết trước, cô đã không tham gia, trong cô có sự mâu thuẫn giằng xé, vừa muốn gặp lại sợ phải tổn thương.

*****************

Dương chán chường bước vào thang máy, cô lại lần nữa đụng mặt Nguyệt. Cô cười theo sự dịu dàng mà Nguyệt đang cười với mình.

-Nghe nói bạn sẽ tham gia vào hoạt động mới của đài truyền hình.

Dương gật đầu, cô định đáp lại tử tế hơn nhưng sự chán chường ngăn cô làm điều ấy.

-Sẽ rất nguy hiểm đó. Dương không sợ sao?

-Nếu sợ mình đã không làm nghề này rồi.

-Nhưng trông bạn hơi mệt mỏi.

-À, tại vừa nhớ lại vài chuyện buồn nên mới thế. Mà nghe nói Nguyệt xin nghỉ phép hả?

Nguyệt cười, trông cô bẽn lẽn như một cô gái đang yêu.

-Ừ, mình muốn dành thời gian cho một người đã lâu rồi chưa gặp.

-Biết rồi.

Dương cười ranh mãnh, cô hiểu người mà Nguyệt nói đến. Điều đó làm Nguyệt hơi ngượng, thang máy mở cửa Dương bước đi sau khi nói tạm biệt. Ai yêu chẳng thế, cảm giác hạnh phúc ấy lúc nào chẳng dễ nhận biết.


******************


Quả đúng như lời tổ trưởng nói, số lượng phóng viên và nhà báo tập trung ở sân bay khá đông, như thể có một ngôi sao nước ngoài nào đó đến Việt Nam vậy. Họ chờ chực từ gần sáng đến bây giờ, mang theo cả nước và đồ ăn nhanh. Bảo vệ an ninh phải rất vất vả đề ngăn họ chen lấn vào khu vực an toàn, tránh ảnh hưởng đến các hành khách bay.

Mỗi chuyến bay hạ cánh là một lần khung cảnh lộn xộn diễn ra. Chưa bao giờ Dương nghĩ mình mong gặp Quang như thế này. Biết trước cô đã ghi nhớ số điện thoại của anh rồi.


******************

Trên máy bay, Quang và Huy ngồi gần nhau, không có thêm hành khách nào khác ngoài đội bảo vệ riêng cho hai người. Cô tiếp viên, mang cho Quang nước và hỏi anh cần gì thêm không nhưng Quang chỉ cười. Anh thừa biết điều đó sẽ khiến cô gái như thế nào, anh cố ý thế để không buồn chán. Cô gái đỏ mặt, cứ nói lắp bắp gì đó nhưng khi quay sang Huy thì cô lại thấy lạnh sống lưng. Một chàng trai cao, ăn mặc nổi bật, mái tóc quăn dài ngang vai nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Cô vội quay đi. Huy bực mình đứng dậy, cậu bước vào phòng vệ sinh và dập cửa mạnh. Cậu luôn khiến không khí trở nên mệt mỏi.


****************

Sân bay gần chiều, là một sự hỗn lộn không thể diễn tả bằng lời. Máy ảnh liên tục chĩa vào Quang. Đội bảo vệ của Quang khá đông nhưng để ngăn những kẻ khát tin này thì dường như là chưa đủ. Dương cô gắng lại gần anh hơn nhưng không được, sức cô không đọ lại mấy thanh niên trẻ này. Nếu không có Việt thì có lẽ cô đã bị hất tung ra ngoài cũng nên. Quang vẫn vậy, thời gian không ảnh hưởng gì đến anh, khuôn mặt vẫn đẹp, nụ cười vẫn quyến rũ. Mặc cho đám vệ sĩ khốn đốn thì trông Quang vẫn phỡn như thường, anh bình thản, tạo dáng khá ổn.

Đám phóng viên, nhà báo theo cho đến tận khi Quang lên xe. Một người đại diện của Quang đã thông báo địa chỉ họp báo và mọi người nhanh chóng di chuyển đến đó. 

Việt đi lấy xe trong khi Dương đứng đợi. Dương nhìn theo chiếc xe chở Quang cho đến khuất, cô cảm thấy hơi thất vọng khi không gặp được một người khác. 

Trong khi chờ Việt, Dương quay vào phía trong sân bay với hi vọng rằng Huy sẽ nấp đâu đó phía sau Quang, cô nhìn khắp lượt những người đi qua đi lại. Cho đến khi cô định bỏ cuộc thì một đám đông bắt đầu nhốn nháo. Một vài người đàn ông to khỏe đang bế một thanh niên đi ngang qua Dương. 

Dương chăm chú nhìn người thanh niên đó. Quá đột ngột, quá vội vàng nên phải đợi cho đến khi họ đi qua Dương một lúc, cô mới nhận ra người quen mà mình đang tìm. Thay vì chạy đuổi theo, cô lại quỵ xuống, khuôn mặt thất thần.

Là Huy phải không? Chắc là đúng rồi, ngoài cậu ta ai mà dám ăn mặc như thế chứ? Nhưng mà tại sao cậu ấy lại như thế? Tại sao lại ngất xỉu, bọt trắng ứa ra từ miệng cậu là thứ gì vậy?

Dương muốn chạy đuổi theo nhưng chân cô run quá đỗi, mãi một lúc cô mới đứng dậy được. Cô tiếp viên trông thấy Dương, ngạc nhiên chạy lại. Cô là một trong những người bạn hội tứ của Dương.

-Trời! Con khỉ, mày sao vậy?

Dương nhìn mặt bạn mình mà phải mất một lúc sau cô mới nhận biết được.

-Có…có một người vừa bị xỉu. Chuyện gì xảy ra vậy?

-À.

Cô bạn có vẻ bất mãn dữ lắm.

-Cậu ta là một hành khách trên chuyến bay. Một tên khó ưa. 

-Mình đang hỏi chuyện gì xảy ra mà?

Dương hét lên một cách gắt gỏng làm cô bạn mình giật mình.

-Cậu ta dùng ma túy quá liều trong phòng vệ sinh. Cậu ta nằm dài trong đó, run lên bần bật, miệng thì cứ ứa bọt trắng nhìn ghê lắm.

Dương nhanh chóng bám vào vai bạn mình, cô nói không ra hơi.

-Sao?... Sao có thể mang ma túy theo được?

-Chuyện này cũng làm quản lý mình đau đầu lắm nhưng mọi người đều yêu cầu giữ bí mật. Cậu không được đem chuyện này lên đài đâu đấy.

Không chờ cô bạn kịp nói gì thêm, Dương đã vội bỏ chạy ra ngoài. Cô trông thấy một chiếc xe cứu thương được đưa đến và theo quán tính không suy nghĩ, cô leo lên một chiếc taxi đuổi theo sau.

---------------------------------------------

Dương hỏi mọi người khắp khoa cấp cứu, thậm chí cô còn miêu tả cả gương mặt, sự đặc biệt của Huy nhưng tất cả đều lắc đầu. Rõ ràng xe cấp cứu của bệnh viện này mà, Dương theo sau đến tận cổng bệnh viện vậy mà chỉ trong giây lát Huy đã như bốc hơi. 

Gần hai tiếng đồng hồ quanh quẩn khắp nơi mà không chút tin tức, điện thoại Dương thì cứ rung suốt từ sân bay đến giờ mà cô chẳng buồn bận tâm. Dương mệt mỏi ngồi xuống ghế đá trong sân bệnh viện, cô gục mặt bơ phờ.

“Sao lại có chuyện này? Sao Huy lại như thế?” Rất rất nhiều câu hỏi mà chẳng ai giúp được Dương. Ngày đêm cô mong mỏi được gặp anh, hai năm đầu tiên cô còn mang hi vọng nếu gặp lại Huy cô sẽ bằng cách nào đó diễn đạt cho cậu nhóc biết rằng cô yêu cậu. Nhưng Huy hoàn toàn mất tích, hai năm sau đó, cô luôn nghĩ rằng cậu ấy đã thôi thích mình rồi! Vậy thì chỉ cần gặp lại cậu ấy để nói lời xin lỗi thôi cũng được và nếu cả hai còn bình thường thì sẽ trở thành bạn, có thể thoải mái gặp nhau, trò chuyện… cho đến bây giờ thì khi mà Dương không còn chút hi vọng nào về điều ấy thì Huy lại bất ngờ xuất hiện. 

Huy luôn xuất hiện trong giấc mơ của Dương, cậu sẽ có chút gì đó hơi nhăn nhó, sẽ ngạo mạn, kênh kiệu như lần gặp ở siêu thị. Cậu có thể trông bảnh trai hoặc ngố tàu với bộ tóc giả độc đáo ấy… nhưng Dương chẳng thể tưởng tượng ra điều vừa trông thấy hôm nay. “Sao lại dùng ma túy, sao lại như thế này hả Huy?” Dương không nhận ra rằng rất nhiều người đi ngang qua cô, nhìn cô một cách kỳ lạ vì cô đang bật khóc như một đứa trẻ.


----------------------------------------------------


Quang trả lời những câu hỏi họp báo ở một mức độ vừa đủ cung cấp những thông tin cần thiết. Anh lấy lý do hơi mệt vì vừa mới về nước và hẹn ký giả vào một thời gian khác. Vậy mà vừa vào trong phòng, anh đã nóng giận đập vỡ toan cốc nước mà thư ký đưa cho mình.

-Thằng nhóc đó sao rồi?

Quang nổi cáu, tra hỏi một người đàn ông lớn tuổi.

-Cậu Huy đã được đưa đến bệnh viện, họ thông báo rằng đã qua cơn nguy hiểm.

-Mọi thứ bảo mật chứ?

-Vâng.

Quang vừa ngồi xuống được một lúc anh lại nóng giận đứng dậy đập phá lung tung, nếu không có vài người khác ngăn lại chắc căn phòng đã không còn xót lại thứ gì ra hồn.

-Đưa tôi đến đó đi.

------------------------------------------------------

Trời đã khuya lắm rồi và cũng sắp hết giờ thăm bệnh nhân. Dương nhìn một vài người đi ngang qua mình, cô cũng đứng dậy. Bước lang thang qua cái hành lang trắng một cách mệt mỏi, Dương trông thấy một dáng người rất quen thuộc, cô chạy đuổi theo…

------------------------------------------------

Một căn phòng rộng nằm ở tầng cao nhất. Huy nằm im ngắm nhìn bầu trời đen đặt qua khung cửa sổ, ánh mắt anh chẳng có vẻ gì là đang tồn tại. Bên cạnh anh là Nguyệt. Đôi tay cô nắm chặt tay Huy, xiết chặt. Nguyệt đã định đi đón Huy ở sân bay nhưng nghe được cú điện thoại, cô đã vô cùng hoảng hốt, chạy ngay đến đây. Nhìn Huy run bần bật, nhìn đôi mắt như hóa dại của cậu, cô đã rất đau lòng. Cô không biết trái tim Huy nói gì, dù cô có cười, có dịu dàng, có yêu thương thì nó vẫn nhìn cô như nhìn một kẻ xa lạ không đáng quan tâm. Vậy mà cô vẫn bị cuốn hút.

-Huy cảm thấy sao rồi? Có đỡ hơn chưa?

Huy không trả lời, cũng không thèm quay lại nhìn Nguyệt lấy một lần. Chuyện này với Nguyệt cũng chẳng làm cô buồn, những ngày mới gặp Huy ở Mỹ cô đã quen với sự thờ ơ mà Huy đối xử với mọi người và cô cũng chẳng phải là điều gì đặc biệt.


Quang bước vào căn phòng, anh tức giận nắm chặt vai áo Huy mà tặng cậu một cái đấm mạnh. Huy bình thản không chút tức giận, cũng chẳng ngạc nhiên, ánh mắt cậu vẫn đâu đó xa lắm. Nếu Nguyệt không ngăn Quang lại thì có lẽ Huy sẽ nhận nhiều hơn thế nữa.

-Tại sao cậu lại làm chuyện này hả? Cậu thích dùng nó tôi cũng chẳng thể cấm được nhưng cậu không biết dùng nó như ăn cơm thì cậu sẽ chết hả? Lại còn ở trên máy bay, cậu coi thường mọi thứ vừa vừa chứ.

-Có chết đâu.

Huy đáp lại hờ hững.

-Trông cậu như đang sống sao?

-Chỉ vì tôi không thích đi máy bay thôi. Nó cứ khó chịu thế nào ấy.

Từ thái độ, cử chỉ của Huy đều xem chuyện này không là gì, cái vẻ coi thường mạng sống, coi thường sự quan tâm của người khác làm Quang không chịu được. Cứ như sự lo lắng của anh là thừa. Quang định dạy cho Huy một bài học nhưng một người trong nhóm vệ sĩ của Quang bước vào.

-Bên ngoài có một cô gái cứ nằn nặt xin gặp anh.

Quang ngưng tay nhưng sự bực tức của anh thì như được nhân lên.

-Những chuyện này anh không xử lý được sao? Làm cách nào đó cho cô ta biến đi hoặc là anh.

-Tôi cũng đã làm mọi cách rồi nhưng cô ta cứ bảo vào nói với anh là cô ta tên Dương.

Quang ngạc nhiên buông lơi cổ áo Huy, khuôn mặt anh giãn ra không còn vẻ cáu giận nữa thay vào đó là sự lúng túng. Quang quay lại nhìn Huy, Huy chẳng phản ứng gì với cái tên vừa rồi.

-Nguyệt! Em chăm sóc nó nhé. Anh sẽ quay lại sau.

Chưa đợi nghe câu trả lời thì Quang đã vội ra cửa.

Lần đầu Huy và Nguyệt thấy anh như thế. Một điều gì đó hiện lên khuôn mặt anh, chút nghiêm túc và niềm vui, xen lẫn cả sự lo lắng. 

----------------------------

“Đã có lúc khi mà trái tim anh còn không biết rằng đó sẽ là lần đầu tiên, sẽ là lần duy nhất vì một người con gái mà đập rộn như thế. Anh đã quá trẻ con, quá xem thường cảm xúc của mình và giờ, qua 5 năm, thời gian khiến anh nhận ra rằng: đó là yêu.Nhưng mọi thứ đã quá muộn màng.”Quang bước nhanh qua dãy hành lang vắng và ngay từ khoảng cách xa anh đã nhận ra Dương. Cô không khác trước nhiều lắm tuy nhiên mái tóc ngắn ngang vai khiến cô trông ra dáng người lớn hơn. 

Ánh mắt chờ đợi của Dương chạm khuôn mặt Quang, khiến cô ngưng lo lắng trong giây lát. Cách đây một lúc, khoảng cách giữa cả hai thật khó khăn vậy mà giờ anh lại đang bước đến gần cô. Số phận thật kỳ lạ.

-Anh không nghĩ sẽ gặp em sớm thế này.

-Huy sao rồi anh? Có chuyện gì với cậu ấy vậy?

Quang cười dịu dàng, anh định vuốt tóc cô như xưa nhưng những câu hỏi dồn và vẻ mặt lo lắng của Dương làm đôi tay anh chùng lại.

-Sao em biết chuyện này?

-Em gặp cậu ấy ở sân bay. Trông cậu ấy... cậu ấy...

Dương không biết diễn đạt như thế nào, nhìn đôi tay bấn loạn của cô, Quang lại có cảm giác khó chịu như ngày xưa. Anh không nỡ để cô hoảng loạn hơn nữa.

-Huy không sao đâu. Cậu ấy rất ổn. Em không cần phải lo lắng.

Dương có chút bình tĩnh hơn, cô nhìn Quang định nói thêm gì đó nhưng còn ngần ngại.

-Nếu em muốn gặp cậu ấy thì không cần thiết đâu.

Sự thất vọng sau những lời của Quang hiện lên khuôn mặt Dương rất rõ ràng dù cô cố gắng gượng cười.

-Em chỉ định chào cậu ấy một tiếng và muốn nói với cậu ấy một điều.

-Nếu là chuyện quá khứ thì không cần thiết. Sự tồn tại của em với cậu ấy đã chấm hết từ sau cái ngày ấy. 

Dương ngạc nhiên, những lời nói như dao nhọn cứa vào lòng cô. Cô không tin. Cô không thể tin 3 tháng ấy nhẹ nhàng như những gì Quang nói, nếu sự thật đúng là thế vậy thì năm năm qua nó đối với Dương không phải là buồn cười lắm sao? Cô muốn nói lại nhưng nói gì đây? Nếu đúng như những lời Quang nói, Huy xem những chuyện đó là bình thường giống như một cơn sốt nhẹ thì sự thay đổi quyết định của Dương bây giờ không phải là ích kỷ lắm sao?

-Cho em gửi lời chào đến cậu ấy.

Dương gượng cười.

----------------------------------

Trong phòng bệnh, Huy ngồi dậy, cậu bứt những sợi dây vướng víu găm vào da thịt mình. Cậu ghét cái màu trắng bệnh viện, ghét cả mùi thuốc nồng, ghét luôn những mũi kim nhọn,... tất cả chúng đều gợi lại cho cậu về căn phòng nghiên cứu, nơi cậu bị xem như một món đồ thử nghiệm.

Nguyệt cầm tay Huy, ngăn cậu lại.

-Đừng vậy mà Huy, cậu còn yếu lắm.

-Tôi muốn về.

-Ngày mai nhé, cũng muộn rồi mà.

Huy hất tay Nguyệt ra khỏi tay mình, cảm giác va chạm làm cậu thấy khó chịu. Một điều gì sâu thẳm trong tâm trí cậu hét lên như thế.

Huy đứng dậy ra lệnh cho một vệ sĩ chuẩn bị xe. Không ai dám khuyên can cậu nửa lời, Nguyệt đành đứng dậy, đỡ cơ thể còn yếu của Huy tựa vào mình.


Ngang qua hành lang, Huy nhìn thấy một cảnh tượng làm cậu chướng mắt. Quang đang mỉm cười dịu dàng và xoa đầu một cô gái... một cô gái bình thường. Cô gái cũng cười rồi quay lưng đi, có lẽ họ vừa kết thúc cuộc nói chuyện.

-Dương!

Nguyệt buộc miệng thốt thành tiếng khi cô cũng trông thấy Dương và Quang như vậy.

-Người quen à?

-Ừ, cô ấy là đồng nghiệp cùng cơ quan.

Huy cũng chẳng định hỏi thêm, cậu không quan tâm mà chỉ thấy có chút lạ lùng khi Quang cứ mãi nhìn theo sau bóng một cô gái đã đi xa. Quang vốn coi thường tất cả bọn con gái, chẳng ai đủ sức lay động nổi anh vậy mà lại ngưng nóng giận, vội vàng và giờ là ngơ ngẩn vì một cô gái tên Dương. "Cô ta rốt cuộc là ai?" Huy khẽ chau mày.

Dương ra đên gần cổng mới tự cho phép mình thôi cười, cô dắt xe mà tâm trí cứ để đâu đâu, nhưng lời nói của Quang chính là hiện thực mang cô ra khỏi những cơn mơ ủy mị. 
Ra đến cổng, Dương xem lại điện thoại cô giật mình vì những cuộc gọi nhỡ và những dòng tin nhắn từ sếp. Dương vội lao vào dòng người hối hả...

Sếp vẫn đợi Dương về báo cáo nhưng cô không nói được gì, có nói lý do thì với sếp cũng chỉ là viện cớ. Dương cúi mặt im lặng.

-Cô nghĩ cô đùa chắc. Tôi đã tin tưởng giao cho cô một vấn đề quan trọng vậy mà cô biến mất, lại không thèm bắt máy khi tôi gọi đến. Nếu không có cậu Việt liệu ngày hôm nay sẽ thế nào hả?

-Em xin lỗi sếp.

Sếp vẫn bực mình, ông ném tập tài liệu xuống bàn rồi thở dài.

-Cô sẽ ra khỏi đội và nộp lại cho tôi bản kiểm điểm.

-Bản kiểm điểm em sẽ viết nhưng em không muốn ra khỏi đội. Ngày hôm nay em đã gây ra một lỗi không thể chấp nhận được trong đời của một phóng viên. Em muốn được lấy công chuộc tội.

Sếp cũng không nói được gì nên lời với sự thành khẩn và quả quyết của Dương. Ông ngồi mắng cô thêm một lúc nữa rồi bảo cô hãy về nhà.

Dương ra khỏi phòng sếp thở phào nhẹ nhõm. Anh Việt cốc đầu cô một cái rõ đau.

-Cô dám cả gan trốn việc, hành tôi cả ngày nay khốn khổ thế nào biết không hả?

-Em xin lỗi. Anh cần gì em sẽ giúp cho nha... nha...

-Thôi đi cô, cô làm tôi sợ quá.

Dương cười cười trước phản ứng của đàn anh. Cô nàng ngồi xuống lấy giấy bút viết bản kiểm điểm cho sếp. Việt ngồi uống cà phê bên cạnh.

-Anh nghĩ sếp chỉ bực thôi chứ không dám loại em đâu. Cả tổ không có con gái chỉ mình em có thể làm tiếp nhiệm vụ sắp tới.

-Nhiệm vụ gì?

-Dự sinh nhật của Phong Quang.

Dương chuyển thái độ từ ngạc nhiên sang chán nản, cô quên mất mình sẽ phải còn đối diện với anh. Cô vừa quyết định để quá khứ sang một bên thì lại dính vào vụ này. Dương gục mặt xuống tờ giấy trên bàn.

-Anh biết em thấy ngại mấy chỗ tiệc tùng vì em không xinh xắn, nhưng em đừng lo nhiệm vụ của em là chú ý đến người ta chứ không cần người ta đế ý mình...

Việt định chọc cho Dương vui nhưng câu đùa của anh chìm trong im lặng. Để khỏi quê anh đứng dậy vào phòng riêng của mình xem lại bài phỏng vấn lúc sáng.

--------------------------------------------
Dương về nhà, cô ngang qua căn phòng mẹ. Bà đang vẽ rất tập trung nên cô không muốn làm phiền. Vào phòng thì hai cô em đang học bài nên Dương thả người xuống ghế lại kiểu nửa trên nửa dưới. Dương nhắm mắt nghĩ lại những gì mà ngày hôm nay cô đã chứng kiến. Mắt cô dừng lại bên cái điện thoại bàn, Dương khẽ nhòai người bắt máy, cô tưởng tượng có một giọng trẻ con thỏ thẻ bên tai “Vợ mệt không? Vợ nghỉ ngơi đi nha.” Dương khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má.

-------------------------------------------

Sau một ngày dài làm việc như điên, hôm nay sếp cho nghỉ để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay. Dương về nhà lại thả người xuống giường như mọi hôm. Bà Ngọc thấy con gái làm việc như bán mạng, bà cũng thấy xót xa. Bà để ly nước chanh trên bàn đê cô con gái ngủ dậy, uống cho khỏe.

Mấy ngày nay Dương cố làm cho mệt mỏi để về nhà không còn sức nghĩ ngợi lung tung nữa. Nhưng hôm nay, nhắm mắt mà không sao ngủ được. Sau khi mẹ ra khỏi phòng cô ngồi dậy, làm một hơi hết ly nước rồi mở tủ tìm sâu phía trong lôi ra bộ váy màu hồng. Dương treo nó ngay ngắn trên giá và ngồi xuống ngắm nhìn. 

Nó thật đẹp, thật dễ thương nhưng mà Dương đã không còn hợp với nó rồi. 

Trang bước vào phòng, trông thấy chị mình nhìn cái váy, cô không biết có chuyện gì xảy ra giữa chị và nó nhưng nếu điều đó làm cho chị cô trở nên khó hiểu như bây giờ thì có vẻ không tốt.

-Cái váy thật quê mùa. 

Dương cười, ôm cô em xấu tính nhất nhà vào lòng.

-Chị cũng thấy vậy. Hay em đi mua đồ với chị nhá, chị cần một bộ trông thật đẹp vào và có thể làm mọi người lóa mắt, ngạc nhiên.

Trang bất ngờ trước thái độ của chị mình, lần đầu tiên Dương mở lời muốn đi mua sắm. Thông thường muốn mua gì cả nhà phải dấu chị vì sợ chị la vậy mà bây giờ. Trang vội vàng chạy ra khỏi phòng cô hét toáng lên cho mẹ và chị Linh biết, hai người ấy cũng ngạc nhiên. Họ nhanh chóng kéo Dương đi.

-----------------------------------------------------
Vòng vòng hết chuỗi cửa hàng quần áo đẹp, giày dép, đồ trang sức, khu làm đẹp cùng ngồi ăn hàng và bàn tán, phê bình những gì họ vừa xem qua. Dương cảm thấy thật nhẹ lòng, cô cười vui vẻ khi thấy Linh và Trang đấu tranh về phong cách ăn mặc. Trong khi Linh thích sự dễ thương thì Trang chọn sự sang trọng và sành điệu. Cuối cùng bà Ngọc lại là người quyết định. Một bộ váy qua gối, màu trắng nhạt. Khăn choàng mỏng khoát kiền đính qua vai và gắn kết bằng bông hoa màu tím đậm.

-Con thấy sao?

Bà Ngọc xoay cô con gái vào tấm gương to, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, hài lòng của Dương. 

-Trông chị như công chúa ấy.

Linh khẽ ôm chị hai nịnh.

-Trông cũng không tệ.

Trang cũng lại gần. Cả gia đình cười vui vẻ và hình ảnh này, Dương không muốn đánh đổi với điều gì. Cuộc sống của cô như thế này cũng đủ rồi.

----------------------------------------------------

Buổi tiệc được tổ chức khá hoàng tráng, với những ánh đèn lộng lẫy. Những bàn tròn thức ăn được trang trí cầu kỳ, tao nhã. Những cây cột hoa to được dựng lên một cách hào nhoáng với hàng hoa chạy dài lên đến tận đỉnh rồi bung ra những dải trường sinh xanh màu. Hệt một chùm pháo hoa xanh, mát rượi. 

Khách mời khá đông, những người làm trong lĩnh vực kinh doanh, các chính khách trong ngoài nước và những phóng viên, nhà báo.

Dương đi cùng Việt như một cặp nên cô cũng bớt thấy lo lắng trước sự choáng ngợp này, nó vượt quá sự tưởng tượng của cô. 

Huy đứng tựa vào một cây cột trên lầu, anh nhìn xuống những người bên dưới bằng ánh mắt ngạo mạn và rồi dừng lại ở Dương. 

Nguyệt lại gần Huy, trông cô rực rỡ trong gam màu hồng sang trọng. Cô nắm lấy bàn tay Huy và tựa đầu vào vai anh.

-Cảm ơn cậu về bộ váy. Nó thật đẹp.

-Nhưng đi cạnh tôi chị sẽ bị biến thành trò cười thôi.

-Tôi không quan tâm.

Ánh mắt Huy vẫn không rời khỏi Dương, cậu không hiểu tại sao như thế nhưng cậu không thích sự xuất hiện của cô. Nó làm Huy khó chịu, bức bối như thể có điều gì đó muốn xé tung đầu cậu ra. Huy quay lại, cậu nắm lấy bàn tay Nguyệt và hôn cô. Một nụ hôn người lớn...

------------------------------------------------
Quang cũng ngạc nhiên khi thấy Dương trong hoàn cảnh này nhưng nhanh chóng anh nhận ra cô là một phóng viên, khi cô và những người khác vây lấy anh. Anh khẽ cười trước sự sắp đặt của định mệnh. Quang trả lời những câu hỏi thật từ tốn và sau đó yêu cầu mọi người hãy dự tiệc một cách vui vẻ, mọi thắc mắc sẽ được trả lời vào cuối giờ.

Trong khi Việt tán tỉnh một cô phóng viên khác thì Dương tự thưởng cho mình những ly nước ngon, vẻ mặt thích thú của cô khiến Quang không tài nào rời mắt. Cậu muốn lại gần trêu chọc nhưng những vòng người đang vây lấy cậu thế này thì thật khó khăn và cậu cũng chẳng muốn để Dương khó xử.

Một người đàn ông lớn tuổi lại gần mời Dương một ly nước khác, cô ngạc nhiên khi nhận ra đó là bố của Quang và Huy.

-Cháu chào bác. A, cảm ơn bác ạ.

-Không ngờ gặp cháu ở đây, trông cháu đẹp quá.

Dương đỏ mặt vì lời khen, từ lúc bước vào đây thì bác là người đầu tiên nói cô vậy.

-Vậy cháu đến đây vì công việc hả?

Dương gật đầu, hơi ngượng.

-Có cần tin tức độc quyền không?

Dương nhìn chăm chăm vào người đàn ông.

-Đùa thôi. Bác cũng muốn thế lắm nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chuyện này do chính phủ quyết định thời gian công bố.

Dương cười cười.

-Cháu biết ạ. Từ từ rồi sự thật cũng sẽ xuất hiện thôi.

-Anh bạn đó là bạn trai cháu à?

Người đàn ông nhìn theo hướng Việt đang đứng. Dương vội lắc đầu.

-Huy không xuất hiện ạ ?

Dương hỏi nhưng cô nhận ra vẻ bối rối từ người đàn ông.

-Buổi tiệc lớn thật.

Dương cười cười cố lái câu chuyện sang hướng khác.

-Lát nữa nó sẽ xuống. Nó không thích chỗ đông người mà.

Dương nhìn khuôn mặt người đàn ông phúc hậu, nom ông có điều gì đó muốn nói nhưng không thành lời. Và rồi khi điệu nhạc mở lên, mọi người cũng bắt đầu nhảy. Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về một cặp đôi vừa mới xuất hiện. Cả Dương cũng vậy, cô không thể tin những gì mình đang trông thấy.

Nguyệt xinh đẹp, lộng lẫy và kiêu sa như một nữ hoàng. Đôi bàn tay cô đặt nhẹ trên bàn tay Huy, cả hai hướng vào chính giữa đại sảnh. Huy không ăn mặc kỳ lạ mà thay vào đó là bộ vét đen sang trọng, vẫn mái tóc ngốc và cặp kính quái lạ. Cả hai khiến mọi người ngạc nhiên.

Và người ngạc nhiên nhất có lẽ là Dương, ly nước trong tay trở nên run rẩy. Mắt cô dán chặt về phía trung tâm, nơi Nguyệt xoay nhẹ bộ váy dịu dàng.

-Đó là vợ sắp cưới của Huy.

Người đàn ông bình thản nói.

-Cô ấy... thật xinh.

Dương cố để mọi chuyện trở nên tự nhiên vì cô đã tự dặn lòng mình như thế khi bước vào nơi này. Cô muốn nhìn thấy Huy đơn giản vì lần trước cậu khiến cô lo lắng, bây giờ khỏe mạnh và vui vẻ thế này thì cô chẳng còn gì để mà lưu luyến nữa. 

Người đàn ông mời Dương một điệu nhảy tiếp theo và cô vui vẻ nhận lời.

Bản nhạc kết thúc, người đàn ông chào Dương rồi đến chỗ Quang, họ nói chuyện với một vài chính khách quan trọng. Tất cả đám phong viên và nhà báo dồn sự tập trung về hướng ấy, trừ Dương.

Nguyệt rời khỏi Huy, cô muốn trang điểm lại một chút và nhân cơ hội đó, Dương lại gần Huy. Khoảng cách mỗi lúc một gần nhưng Huy vẫn như kẻ lơ đãng chẳng chú ý gì đến cô. Dương không biết phải bắt đầu từ đâu, ít nhất cô cũng cần phải nói chuyện với cậu một lần.

-Cậu uống nước không ?

Dương đưa ly nước về phía Huy, giọng cô ở tông cực thấp. Huy có liếc mắt nhìn cô một lần nhưng cậu chẳng thèm trả lời lấy một tiếng.

-Lúc ấy hơi nóng nên đã không đứng lại nghe cậu giải thích...

Không để Dương nói hết thì Huy đã bỏ đi, cậu phản ứng như thể Dương rất phiền phức và điều đó khiến cô thấy sốc. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có thật đúng như lời Quang nói, rằng Huy đã xem như chưa từng có chuyện gì ? Dương quay về hướng Quang, cô thấy anh nhìn mình bằng đôi mắt buồn. Cô đã hiểu, cô đã có câu trả lời mà cô cần.

Vòng tay Nguyệt ôm lấy Huy, bản nhạc ngân nga giai điệu khác êm đềm hơn, sâu lắng hơn. Nó khiến Dương cảm thấy có chút buồn tủi.
--------------------------------------------

Dương rửa mặt và trang điểm lại, cô vẫn còn đang ngỡ ngàng trước kết cục này. Mọi chyện đơn giản hơn cô nghĩ nhiều, có lẽ nó đã chấm dứt từ năm năm về trước rồi cơ, chỉ tại cô chậm tiêu không nhận ra thôi. Dương bật cười chán nản.

Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, thì Quang đã đứng đấy, nhân lúc không có người anh nắm lấy tay Dương kéo vào một góc vắng. 

Quang đã chứng kiến mọi chuyện, từ đầu buổi tiệc đến giờ không khi nào anh rời mắt khỏi Dương.

-Em chẳng tin anh gì cả, ngốc.

Dương khẽ cười.

-Em xin lỗi.

-Anh chỉ tò mò muốn biết em định nói với Huy chuyện gì ?

-Em định xin lỗi vì cách cư xử trẻ con ngày ấy thôi.

-Ngày ấy ai mà chẳng trẻ con... em đừng bận tâm nữa. Mọi chuyện bây giờ không thể thay đổi được nữa rồi.

-Em biết.

Quang nhìn nét mặt bình thản của Dương, anh thấy có chút an tâm. 

-Hôm nay em xinh lắm, rất xinh.

Dương mỉm cười vui vẻ. Quang nhận ra cô đã thôi không còn ngượng ngùng như xưa nữa rồi, rõ ràng Quang không còn là điều gì đó khiến cô suy nghĩ, mộng mơ. Anh có chút thất vọng. 

-Anh hỏi một câu nhé ?

Nụ cười của Quang tạm dừng thay vào đó là sự nghiêm túc.

-Nếu anh và Huy, một trong hai người phải biến mất thì em sẽ chọn ai ở lại.

Nhìn sâu vào đôi mắt thoáng chút u buồn của Quang, Dương nhận ra đây không phải là chuyện đùa. 

-Anh chẳng có gì cả ? Không tài giỏi bằng Huy, không được bố yêu bằng Huy, cũng chẳng phải là người em chọn. Em nghĩ anh có nên tồn tại không ?

Dương chưa từng thấy Quang thế này, tựa hồ tất cả nụ cười, cái vẻ hạnh phúc của anh thường thấy đều biến mất. Thay vào đó là sự yếu đuối mà anh luôn che dấu. Dương không biết phải trả lời sao, cô hoàn toàn không muốn thấy anh thế này và cũng chẳng muốn Huy sẽ là người biến mất.

-Em không muốn ai biến mất cả.

-Anh không thích trò nước đôi đâu.

Quang lại quay về cái kiểu tưng tửng như bình thường, nụ cười nửa miệng của anh cố làm ra vẻ khiêu khích Dương. Thái độ không nghiêm túc giả vờ ấy càng làm cho Dương thêm khó xử.

-Vậy thì Huy sẽ là người biến mất.

Quang ngạc nhiên trước câu trả lời của Dương, đó không phải là câu trả lời mà anh tưởng tượng. Bất giác anh buột miệng hỏi tại sao.

Dương nhìn Quang bằng ánh mắt nghiêm túc.

-Anh rất quan trọng với đất nước mà.

Quang chăm chú nghe câu trả lời, một phút im lặng và rồi anh ngồi gục xuống đất cười như điên dại. Dương không biết cách nào ngưng anh lại vì đã có vài người chú ý cả hai. Cô kéo Quang đứng dậy nhưng không đủ sức. Quang vẫn mặc kệ mọi chuyện, anh cười như sắp ngất đến nơi. Phải mất một lúc sau Quang mới ngưng cười, anh nhìn Dương dịu dàng, bàn tay ấm áp anh lại xoa đầu cô.

-Cảm ơn vì câu trả lời. Nếu vì đất nước mà biến mất anh rất sẵn lòng...

Nói xong Quang bỏ đi, trên môi anh nụ cười nhẹ thoáng nở trên môi.

Cảnh tượng đó khiến một người khác đang đứng gần cảm thấy vô cùng khó chịu. Huy quay lưng bỏ đi.

-------------------------------------

Buổi tiệc diễn ra sôi động và lượng khách thì mỗi lúc một đông hơn. Dương cũng đã nghĩ lại mọi chuyện rất thông suốt và bình tĩnh. Cô không nhìn về phía Huy nữa mà đứng lại gần chỗ Quang để có thông tin cần thiết. Câu nói lúc nãy của Quang thật sự rất khó hiểu, Dương có hỏi thì Quang cũng chẳng nói gì chỉ cười. Bàn tay anh xoa đầu Dương một cách thân mật và nói cô đừng suy nghĩ lung tung, cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. 

Dương không đồng ý nhưng cô cũng chẳng thể bắt buộc được Quang, chỉ là câu hỏi của Quang không thể coi là chuyện hứng lên mà đùa chơi được.

Quang nhìn về phía Dương cười vì khuôn mặt nhăn nhó của cô. Anh biết Dương sẽ suy nghĩ nhiều về lời nói của anh khi nãy, đáng lý anh không nên như vậy. Dương tốt nhất nên tránh xa cả anh lẫn Huy, như thế cô sẽ yên ổn sống.

Không khí đang sôi nổi đột nhiên một tiếng nổ lớn và sau đó vài tiếng nổ khác nối tiếp nhau. Những vị khách hoảng loạn, nháo nhào cả lên và càng trở nên tệ hơn khi mà tất cả ánh sáng đều phụt tắt, mọi thứ chìm vào bóng đêm.

-Mang đèn cầy.

-Huy !...

Dương ôm chặt lấy Việt đứng cạnh mình, cô không hốt hoảng bằng anh. Vừa bình tĩnh khuyên Việt, cô vừa lắng nghe những âm thanh. Cô nhận ra giọng một vài người quen. Trong đó có một điều hơi khó hiểu khi cả Quang, ba anh và Nguyệt đều gọi tên Huy, họ la lên rằng bảo vệ anh. Dương liên tưởng đến chuyện khi nãy làm Quang cười, có thể người nắm giữ vũ khí quốc gia là Huy cũng nên và cũng chính anh bày ra trò này.

Những ánh nến nhanh chóng được thắp sáng lên và đúng như những gì Dương nghĩ, Huy đã hoàn toàn bốc hơi khỏi buổi tiệc.
-------------------------------------------------

Buổi tiệc kết thúc bằng lời xin lỗi của Quang.

Dương cùng Việt đi về, trong xe Dương hoàn toàn yên lặng, khác mọi ngày nên Việt cũng hơi lo. Anh hỏi thăm nhưng cô chỉ nói hơi mệt một chút nên anh thôi không làm phiền cô nữa. Vậy mà xe đang chạy trên đường cao tốc, đột nhiên Dương hét lên, muốn xuống xe.
Viết ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Dương băng qua làn đường nguy hiểm. Dư âm sót lại là màu váy trắng mờ ảo lẫn khuất sau làn xe dày bụi.

-------------------------------

“Sao thế này? Lý trí em như thể chưa từng tồn tại mỗi lần bắt gặp anh.
Là anh đúng không? Chỉ có thể là anh mới khiến trái tim em vỡ òa thế này.”

Dương nhìn thấy một người quen qua khung cửa xe, cô chẳng dám tin nhưng lại chạy vội đuổi theo sau. Mới cách đây vài phút trước cô đã tự dặn lòng mình ngừng lại vậy mà giờ lại làm chuyện này một cách điên rồ. 

Bóng dáng một chàng trai cao, mái tóc ngắn, đen. Anh cởi áo khoát ném lại dưới đất, chỉ mặc áo sơ mi và cũng nhanh chóng vứt bỏ cái nơ vướng víu. Trông anh thật sự bất cần và ngạo mạn. Những đôi mắt dán chặt vào anh và rồi bị vẻ u buồn ấy bủa vây không tài nào rời đi. 

Dương cứ bước theo sau chàng trai ấy, cô nhặt lấy áo khoát và chiếc nơ. Tim cô cứ đập dồn dập theo nhịp bước chân mỗi lúc một nhanh.

Chàng trai ngừng lại bên đường, cạnh một cột đèn giao thông. Đèn đỏ nhưng chàng không băng qua đường mà nhìn đâu đó xa xăm. Đèn vàng vừa bật lên thì chàng trai nhắm mắt lại, nở một nụ cười rất nhẹ, bước chân chàng bắt đầu băng qua đường.

Dòng người tấp nập, xe cộ đông đúc và những tiếng còi ầm ỉ hướng về phía chàng trai nhưng chàng chẳng quan tâm. Cái thân xác mỏng manh của chàng tựa hồ đang tan chảy trong gió và trong tận sâu tâm tưởng của chàng. Và rồi cô gái ôm chặt chàng trai từ phía sau ngăn bước chân anh lại. Chàng trai bất ngờ bởi hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, bàn tay nhỏ nhắn của ai đó ôm mình và giọng nói yếu ớt, run rẩy gọi tên chàng thân thiết.

- Sẽ ổn mà… sẽ ổn mà, Huy.

Những chiếc xe tải lao chậm chạp và phả lại phía sau hơi bụi mỏng tanh, đọng lại thành từng lớp. Huy nắm chặt lấy tay Dương kéo cô đi hết con đường dang dở. Dương cảm thấy rất đau, đôi tay Huy không còn dịu dàng như ngày xưa cũ. Nét mặt của cậu cũng trở nên cau có, băng lạnh… cô nhớ nụ cười ai đó khiến cô hạnh phúc và cái dựa nũng nịu trẻ con… tất cả biến mất thay bằng cảm giác đau rát nơi cậu nắm lấy. Dù vậy Dương chưa từng nghĩ sẽ buông ra.

Huy kéo mạnh Dương vào phía dưới cầu vượt, cậu dồn cô vào góc tường tối tăm, nơi ấy cậu có thể che dấu được những cảm xúc kỳ lạ của mình sau cái ôm của một cô gái mà cậu chưa từng tiếp xúc và trốn tránh ánh nhìn tha thiết của cô.

- Rốt cuộc thì cô là ai?

Dương không thấy được khuôn mặt Huy nên cô vẫn nghĩ cậu nhóc đang đùa mình. Cô nghĩ “quên” mà Quang nói có nghĩa là không thích nhớ lại những chuyện xưa chứ không phải là “quên” theo kiểu mất sạch như chưa từng tồn tại.

- Trả lời đi. Tại sao cô nhận ra tôi trong bộ dạng này?

Lần này Dương bắt đầu nghiêm túc hơn với câu hỏi của Huy khi mà chiếc xe tải lao qua, phả ánh đèn rực, soi sáng khuôn mặt căng thẳng của Huy.

- Cậu không biết tôi sao? 

- Tôi chưa từng quên bất cứ ai khi đã gặp một lần. Nhất là người biết rõ tôi.

Không có tiếng đáp lại chỉ có sự im lặng làm Huy khó chịu. Cậu đâu biết rằng, đối diện cậu trái tim cô gái kia đang run lên và đau đớn khi nhận ra sự thật phủ phàng.

- Mau trả lời đi.

Huy hối thúc, cậu không còn kiên nhẫn thêm được nữa.

- Cậu dùng ma túy được bao lâu rồi?

- Cả chuyện này cô cũng biết sao?

- Biết chứ! Tôi rất đặc biệt với Quang mà.

Huy dường như đã có câu trả lời cho tất cả mọi chuyện. Cái vẻ mặt dịu dàng, cách cư xử kỳ lạ và sự quan tâm mà Quang dành cho cô gái này khiến Huy tin vào điều đó.

- Hắn ta dám kể hết mọi chuyện với cô sao. Tên điên. Vậy cô là bạn gái của hắn hả?

Bất giác Dương gật đầu.

- Vậy thì càng không thể buông tay cô ra.

Huy xiết chặt thêm bàn tay Dương, cậu lại kéo cô bước đi theo ý mình. Qua khỏi khoảng tối cây cầu vượt, Huy tò mò quay lại nhìn cô gái phía sau, nhận ra nét mặt vô hồn của cô, cậu hơi bối rối quay đi.

Dương ngước nhìn phía sau lưng Huy, lồng ngực co thắt, vỡ òa ra trong giọt nước mắt.

“Có điều kỳ diệu ấy sao? Có thứ thần dược khiến người ta dễ dàng vứt bỏ quá khứ ư? Những kỷ niệm ấy không có điều gì làm cậu luyến tiếc sao Huy?”

Dương đột nhiên tức giận, cô lao vào Huy mà vung tay vung chân, khóc nức nở. Quá bất ngờ Huy không thể tránh những cú đấm mạnh dồn vào ngực, bàn tay Dương tặng cậu một cái tát và cô vụt bỏ chạy.

Huy đứng ngỡ ngàng trong chốc lát vì đôi mắt ướt mà Dương để lại phía sau nhưng rồi đôi chân cậu nhanh chóng đuổi theo cô.

“Cô ta điên sao? Muốn trốn thoát khỏi mình ư? Lại muốn chạy về báo cáo với Quang à? Mình không cho phép điều ấy xảy ra… không bao giờ.”

Huy dễ dàng giữ Dương lại, tuy nhiên cậu còn bối rối vì khuôn mặt đau khổ của cô lúc này. Có điều gì đó trong tận sâu thẳm Huy lúc này khuyên cậu nên dịu dàng.

- Tôi không có ý làm chị đau nhưng tôi không muốn bị bắt về lúc này. Tôi sẽ không để chị gặp Quang.

- Buông tay đi… Tôi sẽ không làm chuyện đó. Tôi mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, tôi cũng sẽ xem như chưng từng gặp cậu.

- Tôi không thể tin được. 

Huy giữ chặt tay Dương như để khẳng định hơn lần nữa quyết định của mình.

Dương cười.

- Nếu tôi không đồng ý, cậu định sẽ làm gì?

- Tôi sẽ làm chị ngất xỉu và nhốt chị ở một nơi nào đó.

- Còn nếu tôi đồng ý cậu định sẽ nắm tay tôi suốt như thế này sao?

- Điều đó cũng không đến nỗi tệ.

Huy trả lời đúng như những gì cậu nghĩ, không chút e ngại, dấu giếm. 

Dương bật cười, cô không biết mình nên làm gì nữa, mọi thứ trở nên rối rắm, mông lung và không điều gì rõ ràng. 

--------------------------------
Huy và Dương đứng giữa cầu vượt, Huy lục trong túi lấy gói thuốc lá và châm lửa hút trong khi Dương ngồi bệt phía đối diện nhìn cậu chăm chú.

Làn gió nhẹ thổi hơi thuốc tựa như làn khói ảo mộng, Huy lạc nơi chốn nào đó xa xôi, bình lặng.

Dương bật khóc thành tiếng, cô đứng dậy lại gần Huy, lấy hộp thuốc trên tay cậu ném xuống dưới. Huy vẫn chưa về thực tại, cậu đang phê thuốc.

Khi Huy đã dần tỉnh táo, cậu nhận ra mình đang tựa vào cô gái bé nhỏ bên cạnh, đôi tay cô choàng qua người cậu, tay kia nắm chặt lấy tay Huy. Cảm giác này thân quen quá đỗi, nó như thể một cơn mơ khác, khiến Huy nhắm mắt lại, cậu ngủ ngon lành, giấc ngủ không mộng mị.

--------------------------------
Trời tối đã bắt đầu về khuya, sự ồn ào vẫn vậy không có gì thay đổi, cái lạnh, lạnh hơn. Dương thức giấc nhận ra đang rút vào lòng Huy, cô ngượng ngùng nhích dậy. Huy cũng vì thế mà tỉnh giấc.

- Đi ăn gì đi. 

- Cậu lại không mang tiền theo chứ gì?

- Lại?


- Chỉ là quen miệng thôi. Tôi cũng để quên túi trên xe nên không có tiền.

Huy cau mày, đưa tay vào túi và rồi tức giận.

- Chị làm gì với gói thuốc rồi?

Dương không trả lời, đôi mắt cô nhìn xuống phía dưới một cách thản nhiên.

- Cậu bị phụ thuộc vào thứ đó sao? 

Huy không trả lời, cậu chạy xuống bên dưới và loay hoay tìm kiếm. Lúc sau cậu cũng trông thấy hộp thuốc bẹp dí, nát bét nằm giữa đường. Đang loay hoay thì Dương đã nắm tay cậu đi.

- Chị làm gì vậy?

- Không phải cậu đói sao? Tôi mời cậu một bữa.

Dường khẽ quay lại mỉm cười. Huy rất tức giận, chưa ai dám xử sự như vậy trước mặt cậu vừa tự tiện vừa tự nhiên nhưng lại không thể phản kháng. “Có thật Quang thích cô ta không?”

Dương định bỏ mặc Huy, định sẽ quên đi mọi chuyện nhưng trông thấy Huy bây giờ cô không thể thở nổi. Môi cười mà trong lòng đau đớn. Vừa oán giận nhưng vừa yêu thương. Bàn tay kia, nhắm mắt lại hơi ấm vẫn cứ lan tỏa trong tiết trời se lạnh.

---------------------------------
Về đến nhà Dương quay lại bảo Huy im lặng. Cô khẽ mở cửa và dẫn Huy vào bếp. Cô bật bóng đèn lên cho sáng.

- Con về hả Dương?

- Vâng ạ.

Dương đáp lại nhanh và đẩy Huy vào góc bếp, đưa tay ra dấu im lặng. Cô chạy ra đứng gần cửa bếp ngăn bà Ngọc bước vào.

-Con định ăn gì đó rồi đi ngủ. Mẹ cứ làm việc tiếp đi.

-Đi tiệc về mà còn bụng để ăn nữa sao? Cứ thế này thì ế thật chứ chẳng chơi.

-Kệ con mà, mẹ vào phòng đi.

Bà Ngọc chặc lưỡi rồi quay đi, Dương thở phào nhẹ nhõm, quay vào trong thì cô giật mình thấy Huy ngồi vô tư ở bàn ăn. Cậu có vẻ thích thú hoàn cảnh này, ngắm nhìn khung cảnh chật chội và mỉm cười. Từ lúc gặp lại đến giờ có lẽ đây là lần đầu Huy như thế “Có chút dễ thương!” Dương nghĩ vậy.

-Cậu ăn gì?

-Gì cũng được miễn đừng là khổ qua (mướp đắng).

Dương đột nhiên nhìn Huy chăm chăm làm cậu thắc mắc.

-Sao?

-Không có gì.

Dương lấy một vài thức ăn dễ chế biến, cô mỉm cười nhớ lại lần đầu gặp Huy, lúc ấy Huy đã ăn ngon lành tất cả mọi thứ, kể cả món khổ qua nhồi thịt. Cô tự hỏi cậu nhóc này liệu có còn nói dối điều gì nữa hay không, vừa tò mò vừa không dám tiến sâu hơn.

-Chị và anh Quang quen nhau thế nào?

-Trong một đêm đầy sao, gió trăng và âm nhạc.

-Lãng mạn nhỉ?

-Cậu không thích lãng mạn à?

-Xàm.

Huy đứng dậy, đụng tay vào mọi thứ để không buồn chán. Cậu nhìn Dương nấu ăn, đột nhiên lấy tay vén một vài sợi tóc của cô lên. Dương chỉ mỉm cười.

-Chị phản ứng chẳng dễ thương gì cả?

-Phải như thế nào thì mới được?

-Đỏ mặt, giật mình…

Huy đột nhiên ngưng nói khi nhận ra khuôn mặt đỏ ửng của Dương. Cậu có chút bối rối với điều đó nên quay đi.

-Chị phản ứng chậm thật.

“Mày lại đang bị đùa cợt đó Dương, bình tĩnh lại coi, con ngốc.”

-Nhanh lên.

-Cậu ồn quá đi.

-Chị biết không ai dám nói tôi như vậy không hả?

Huy càu nhàu. Dương quay lại nhìn mặt cậu nghiêm túc.

-Cả Quang, cả ba cậu.

-Tất nhiên, họ cần tôi mà.

Câu nói khiến Dương cảm thấy thật tệ, cô quay mặt vào trong vì không muốn để Huy nhận ra điều đó. Dẫu vậy cô không thể che dấu giọng khó chịu của mình.

-Vậy chắc là tôi… không cần cậu.

Huy cảm nhận được một khoảng trắng ập đến. Cậu thà nghĩ rằng người ta cần mình, nghĩ rằng người ta lợi dụng mình hoặc xem mình như công cụ còn hơn là sự tồn tại của cậu trở nên vô nghĩa.

Huy lại trở về trạng thái cau có, cậu nhìn cô gái trước mặt. Cô ta có gì đó kỳ lạ, Huy không hiểu sao lại dễ dàng làm quen như vậy. Mọi thứ đều kỳ cục. Cả cái ôm và cả bàn tay cô đều không làm Huy thấy bực bội. Có lẽ cô ta xuất hiện đột ngột quá và hình như cũng rất quan trọng với Quang, cô ta biết Huy khá rõ trong khi cậu lại như lạc vào một điều gì đó khác lạ. Nó giúp cậu tạm thời không buồn chán.

-Ăn tạm ha. Tôi nghĩ nó hợp khẩu vị với cậu.

Bất giác Huy mỉm cười mà chẳng hiểu vì sao. Dương nhận ra đó là thói quen dễ thương của Huy thay cho một lời cảm ơn khách sáo.
----------------------------------
Huy ăn rất ngon, Dương lấy sẳn khăn giấy nhưng có lẽ không cần thiết vì Huy giờ đã là chàng trai trưởng thành rồi, chắc sẽ chẳng có kiểu nhem nhuốt ngày xưa đâu. Ấy vậy mà khi nhìn thấy hạt cơm trêm má anh, cô đã bật cười và để giữ yên tĩnh cô phải lấy tay nén lại. Khi Huy lấy được hạt cơm ra khỏi má, cậu đã vô cùng xấu hổ, nhất là khi điệu cười gục gặt của Dương vẫn chưa chịu dừng.

-Chị thật vô duyên.

Dương mỉm cười nhìn phản ứng của Huy, vẫn là nét dễ thương mỗi lần lúng túng.

-Cậu uống gì không?
-Tôi hút điếu thuốc được không?

Nụ cười trên môi Dương chợt tắt. 

Vẫn là ánh mắt ấy, của bố, của anh Quang mỗi lần thấy cậu phê thuốc. Huy đã nghĩ nó như một sự thương hại mà người khác dành cho cậu. Trông cậu đáng thương vậy sao?

-Đừng nhìn tôi như thế.

-Vậy tôi phải mỉm cười sao?

-Không thích chị có thể bỏ ra ngoài.

Cả bố và Quang đều làm như thế, họ để cậu tự yên tĩnh trong thế giới mà cậu lựa chọn vì họ không còn cách nào khác ngăn cậu lại. 

Nhưng Dương vẫn đứng lại, cô vẫn nhìn Huy bằng đôi mắt đau lòng. Cô lại gần nắm lấy tay Huy ngăn không cho cậu đưa điếu thuốc lên môi.

-Cậu chưa trả lời tôi. Sao cậu lại dùng thứ này?

Huy không tài nào trốn tránh được đôi mắt cứ nhìn thẳng vào mình, cậu cũng chẳng thể nào nổi giận được, mọi thứ gần như không cách nào chống trả.

-Nó giúp tôi kéo dài sự sống.

-Đồ điên. Có ai chứng minh điều đó không hả? Ngược lại thì có, cậu không trông thấy cậu mỗi khi dùng nó sao? Thật đáng thương, thật thảm hại.

Huy không tài nào ngăn đôi tay mình bóp mạnh cổ Dương, ngăn cô thốt ra những lời mắng nhiết khó nghe. Cậu luôn trốn tránh cái suy nghĩ bị người khác thương hại dù cậu nhận thấy điều đó rất rõ qua từng ánh nhìn của họ. Nhưng chưa ai từng nói ra cả, như thể họ cho rằng Huy quá thông minh để hiểu. Huy không ngờ cô gái này lại nói thẳng với cậu như vậy, điều đó như thế những vết thương được che giấu rất tỉ mỉ đột nhiên vỡ trào ra những giọt máu, nhức nhối. 

Huy thả lỏng tay khi ánh mắt mạnh mẽ nhìn anh đang yếu ớt dần. Dương ho sặc sụa, nhìn Huy tức giận. Huy chỉ đáp lại bằng nụ cười nhếch môi và châm thuốc hút.


Dương vẫn lại gần Huy sau những gì cậu vừa làm với cô. Cô ôm đầu Huy tựa vào lòng mình trong khi anh đang phê thuốc không nhận ra điều gì.

-Không sao đâu Huy. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Giọt nước mắt trào ra trên má Dương, chúng cứ nối tiếp nhau theo những cơn đau tê tái của cô.

Bầu trời chiếu qua khung cửa sổ, ánh sáng buổi sớm mai dịu dàng, tươi tắn. Những hạt nắng nhấp nhỏm tò mò cố nhảy lên cao để nhìn vào trong cửa sổ có đôi trai gái nằm cạnh nhau. Chúng vô tình làm Huy thức giấc, cậu nheo nheo mắt khó chịu nhận ra cái ôm của Dương, cậu tỉnh ngủ hẳn. 
----------------------------
Bà Ngọc ngủ gục trên bàn với những trang vẽ truyện tranh kỳ lạ. Bà dụi mắt bước ra khỏi phòng, bà định vào bếp nhưng bà giật mình khi thấy cô con gái nằm ngủ dưới nền đất.

-Dương! Dương! Con sao vậy.

Dương lơ mơ thức dậy, cô còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh và rồi giật mình khi không thấy Huy đâu cả, sự thất vọng hiện lên nét mặt cô càng khiến bà Ngọc lo lắng hơn.

-Con sao vậy? Sao lại nằm dưới đất thế này?

-Con không sao đâu. Mẹ đánh răng đi con lo bữa sáng cho.

Bà Ngọc chưa kịp trả lời thì Dương đã vụt đứng dậy chạy ra ngoài. Con đường rộng, nhưng vắng một bóng hình cần tìm kiếm.

Dương lục tay vào túi thấy một tờ giấy nhắn lại “Lấy chị ít tiền nên để lại cho chị một thông tin độc quyền, nếu tin này lộ ra thì anh Quang sẽ biết chị gặp tôi. Có nên tin tưởng chị không?”

Huy không muốn Dương nói với Quang chuyện cô đã gặp anh nhưng anh lại muốn thử xem Dương có làm đúng như những gì cô nói không? Dương đứng lặng im trong gió, cùng con đường trống trãi, đượm buồn.
Tags: Truyện

Đang xem: Chú rể 15 tuổi - Vì tin nó nên tôi yêu em (P5)

Bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên